Ngày 20-11, định dành một chỗ trang trọng nhất vinh danh các
thầy cô giáo mà sao vẫn thấy băn khoăn.
Mấy hôm nay, báo mạng lên tiếng nhiều về vụ bảo mẫu đạp chết
bé mới 18 tháng tuổi. Rồi chuyện Công an tỉnh Sóc Trăng ra lệnh tạm giam Hoàng
Thị Lệ Hằng về hành vi chứa mại dâm. Bị can 41 tuổi này là giáo viên tiểu học ở
TP Sóc Trăng (Ngày 8/11)
Nhớ cách đây 3 năm có vụ học sinh ghi âm lời cô giáo chửi mắng
và nhiều người tham gia diễn đàn bình luận phê phán trái chiều, bên này đổ thừa
bên kia...
Xem chừng những chuyện tiêu cực liên quan đến thầy cô giáo
còn dài dài…Nghe mà nhức đầu.
+
Nhứt quỉ nhì ma thứ ba học trò.
Hồi xưa tụi này vẫn thế. Nhớ hôm họp mặt bạn bè của những 30
trước, có đứa cũng ôn lại những kỉ niệm quỉ quái thuở học trò. Hồi đó ở trường trung
học tỉnh hạt Bình Phú có thầy Hồng dạy toán, luôn sử dụng điệp từ “dứt khoát và
quan niệm”, và nó cũng là đề tài để lũ học trò nghịch ngợm chế giễu, tất nhiên
không dám nói trước mặt thầy. Còn thầy cứ vô tư mà bày tỏ “quan niệm” của mình
một cách “dứt khoát”.
Bấy giờ đời sống khó khăn, những lo toan thường ngày cũng
len vào tận lớp học. Những câu chuyện của thầy trước khi vào bài học là những
chuyện đại loại như mua nhằm xà bông dỏm, định mức cho giáo viên vài thước vải
mùng không biết để may quần hay may mùng...thầy không hút thuốc người ta vẫn phân
phối cho mấy gói “Hoa mai, Đà lạt”- loại thuốc lá thịnh hành lúc bấy giờ. Có
khi thầy khoe vừa mới may cho bà xã được cái áo vải “Tân gia ba” – hàng lậu...Cả
lớp nghe, đôi lúc rộ cười vì cách nói của thầy.
Nhớ năm thầy cưới vợ, trong nhóm có thằng “rắn mắt” nói nhỏ
“ Á ngộ rồi già mà có vợ”. Thầy nghe được và “quan niệm”: Có sao đâu em, chồng
già vợ trẻ là tiên mà ! Tất nhiên cũng không trách phạt đứa học trò câu nào.
Vui nhất là lúc cả trường đi lao động: Đào kinh, đắp đập. Nghe thì nặng nhọc nhưng
học trò vừa làm vừa chơi, chất lượng chẳng ra sao, nhưng đó là khoảng thời gian
thầy trò gắn bó như ruột thịt, lo cho nhau từng ngụm nước.
Bây giờ thiên hạ đổ lỗi cho những tiêu cực xảy ra trong ngành
giáo dục là “ Đồng lương không đủ cho giáo viên sống và học tập trau dồi nghề
nghiệp, thì họ sẽ phải làm những chuyện mà lương tâm giáo chức không cho phép.
Đây cũng là lý do khiến cái “chợ chữ” ở Việt Nam nhiều năm qua xem ra ngày càng
bát nháo, bệ rạc và nhiều người bán cũng trở nên thực dụng, tồi tệ một cách
đáng thương”.
Tại sao hồi bao cấp đời sống thầy cô giáo (và cả học trò) khó
khăn hơn bây giờ nhiều mà quan hệ thầy trò vẫn đẹp ? Có lẻ cần thêm những câu
trả lời khác, ngoài việc ra sức Nói Không Với... rất nhiều cái.
Dẫu sao ngày 20-11 vẫn là ngày
đẹp, một ngày cần phải vinh danh để nhớ ơn các thầy cô giáo.
Phải không mọi người ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét