Mới sáng thằng nhỏ bảo ký tên dùm
vào bảng kiểm điểm của chính hắn. Hỏi tại sao mày làm kiểm điểm. Đương sự bảo,
hôm 20-11, không đến dự lễ ở trường nên bị cô giáo bắt làm kiểm điểm
Bèn ký tên thừa nhận hành vi vô
kỷ luật của hắn, rồi lên lớp: Chết mày rồi, hồi xưa tới ngày mồng ba Tết hay
ngày Tết Đoan Ngọ (mồng 5 tháng 5) học
trò phải tới nhà thầy chúc Tết, có gà đem gà, có gạo đem gạo. Bây giờ mày đi
học có ngày 20-11 hẳn hòi mà cũng hổng nhớ, để bị phạt. Đương sự bảo, trong lớp
có 25 bạn, (nghĩa là hơn 2/3 lớp) phải làm
kiểm điểm chứ đâu phải….
Con số hắn đưa ra bất chợt giật
mình.
Ờ há ! Hồi xưa việc học hành đâu cho chuyện dạy thêm thu phí, bán điểm
buôn bằng, mở sổ vàng quyên góp… thậm chí còn gài nhậu gạ tình. Trên không ngay
thì dưới ắt loạn. Hai phần ba lớp của đương sự chỉ bị tội vô kỷ luật (nếu có
thông báo bắt buộc) chứ không thể gán vào tội phi đạo đức được.
Ký tên xong mở mạng xem lại không
khí ngày Hiến chương nhà giáo các nơi thế nào thì thấy báo đăng vụ sách giáo
khoa ra đề toán rùng mình “Em có 5 ngón tay. Em chặt bớt 2 ngón. Hỏi còn mấy
ngón?”.
Đây không phải là rùng mình là mà
rùng rợn. Mà thôi, chuyện sách giáo khoa viết bá láp cũng không phải sự gì mới
mẻ. Xin mạn phép dẫn lời của một ông anh về cái giáo dục 5 chữ R “Có lẽ trên
khắp thế giới không có nước nào có ngành giáo dục kỳ quái như Việt Nam hiện
nay, một ngành giáo dục liên tiếp xảy ra các vụ cải cách mà càng cải cách thì
chất lượng càng rớt, thầy cô càng
rối, học sinh càng rên, phụ huynh
càng run, xã hội càng rầu.
Chết mày rồi ! mày (và các bạn
của mày) sinh ra không gặp thời, con ạ !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét